ra vẻ đạo mạo

Những người thuộc các cung Hoàng đạo dưới đây sinh ra đã định sẵn một cuộc đời không hề tầm thường, sớm muộn cũng làm nên đại sự.. Sư Tử (23/7 - 22/8) ADVERTISEMENT. Sư Tử sinh ra đã được định sẵn một cuộc đời đầy vẻ vang nhưng cũng lắm chông gai. Họ có nhiều tham vọng và hoài bão, đồng thời Diễn viên Tôn Long được mệnh danh "Đệ nhất mỹ nam châu Á" nhờ tài năng, vẻ hào hoa, quyến rũ. Tôn Long (trái) tại một bữa tiệc ở Canada. Ông năm nay 69 tuổi, định cư ở Vancouver nhiều năm qua, không còn hoạt động ở làng giải trí. Trên fanpage của tài tử tại Việt Nam Theo lời Phật: "Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh", tức là thân thể và dung mạo của chúng ta là do "tâm tưởng sanh" (tâm sinh ra). Người mà mỗi ngày chỉ nghĩ tham lam thì mặt sẽ trông xấu xí, mệt mỏi vì lòng tham sinh ngạ quỷ. Lòng tham ở đây có thể là tham tài, tham sắc, tham danh, tham lợi, bạn từ từ tỉ mỉ mà xem, tướng mạo đó dần lộ ra mặt quỷ. Pháp Lý Nhã Kỳ chọn đầm xẻ ngực, cùng các sao dự buổi ra mắt "Three thousand years of longing", ngày 20/5. Ngày thứ tư của Liên hoan phim Cannes lần thứ 75, Lý Nhã Kỳ được mời tham dự buổi ra mắt "Three thousand years of longing" - tác phẩm thể loại kỳ ảo do George Miller đạo "Ngoài ra, lão phu muốn tuyên bố một đại hảo sự chấn động Trung Tam Thiên! Thiên Binh các Đệ nhị các chủ Cố Độc Hành danh chấn Trung Tam thiên, bảy ngày sau, sẽ cùng Cố thị gia tộc Cố Diệu Linh tiểu thư kết thành lương duyên! Site De Rencontre Celibataire 100 Gratuit. Bên kia vậy mà cũng nhanh gớm, tối thứ sáu đã lái xe đến thành phố S nhận được tin nhắn Vương Khả còn đang nằm xem phim trong nhà, đọc tin nhắn mà anh cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Người kia gửi qua một tấm ảnh selfie, nhìn background thì đúng là quán bar gần đây, Vương Khả lúc này mới tin. Cũng vào khoảnh khắc đó, Vương Khả tự dưng thấy có hơi muốn bùng anh ta cứ như đã biết tỏng Vương Khả đang tính làm gì vậy.[ Sao seen nãy giờ mà không rep thế, tính chơi bể hả? ]Vương Khả thở dài.[ Chờ tôi thay đồ cái rồi ra liền. ]Mở tủ quần áo ra, Vương Khả lựa đại một cái áo thun sạch sẽ với chiếc quần bò để thay, chẳng thèm chải tóc mà cứ để nguyên cái đầu bù xù ra ngoài. Quán bar nằm ngay trên con phố bên cạnh, đi chừng mười phút là đến. Buổi tối mùa hè cái nóng vẫn chưa kịp tan, tự nhiên Vương Khả thấy hơi bực cửa quán bar ra, nhìn phát đã thấy ngay người đàn ông ngồi trước quầy bar, anh ta ngồi đối diện cửa, trông thấy Vương Khả mà ngạc nhiên ra mặt. Vương Khả bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh, kêu bartender cho một ly vang sủi bọt1."Vương Khả." Vương Khả gật đầu chào hỏi."Nghê Thần." Anh ta cười nói, "Cậu thế mà lại uống cái này.""Ngọt ngọt, uống ngon." Vương Khả thoải mái uống một hớp rượu có màu hồng nhạt trong ta lấy góc độ thưởng thức để đánh giá Vương Khả, rồi ngả lưng ra quầy bar "Không dối gạt gì cậu, mới đầu tôi còn tưởng cậu là cái kiểu người... trạch nam đồ đó. Kính cận, ăn mặc luộm thuộm đồ." Anh ta chủ động cụng ly với Vương Khả, nói "Thì ra tôi đã sai."Vương Khả cao chuẩn mét tám, vóc dáng cân đối, bắp thịt chắc nịch, nhìn đường cong mượt mà từ vai đến chân là biết ngay anh có tập thể hình theo kế hoạch đàng hoàng, đường nét từng múi cơ bụng cơ ngực cùng thân hình tuyệt đẹp hiện ra dưới lớp quần áo. Màu da khỏe khoắn, mặt baby trời sinh, tuy rằng chưa đạt đến mức soái ca theo tiêu chuẩn chung của công chúng, nhưng chắc chắn không ai dám chê anh xấu, còn chưa kể đến cơ ngực cùng cặp mông mẩy đó, có hai thứ này thì không có chàng gay nào từ chối được một bé 0 cực phẩm rồi. Nghê Thần thầm nghĩ trong lòng rồi nghiêng người nói nhỏ "Cậu hot như này, tôi mà biết thì đã hẹn gặp từ lâu.""Cảm ơn." Vương Khả vẫn bình tĩnh như Thần được nhìn thấy người thật rồi cũng không vội vàng gì, anh ta thấy Vương Khả chẳng có hứng thú gì với mấy chủ đề phổ biến, bèn đổi sang nói về game. Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện câu được câu mất tới mười một Khả để ly rượu xuống "Cậu đặt khách sạn chưa?"Nghê Thần nghe thấy là sáng mắt ngay "Đặt rồi, ngay Thiên Nguyên nè...""Ồ. Vậy gần xịt rồi. Xin phép khỏi tiễn nhé." Vương Khả đứng Thần sửng sốt, giơ tay ra hỏi "Cậu, cậu tính về nhà à?" Chuyển ngữ Trầm Yên …………………………………… Thẩm Cố Dung bối rối chớp mắt, song rất nhanh đã bình tĩnh lại. Nếu có Quỷ tu thật thì thân xác này của Thẩm Phụng Tuyết không thể không phản ứng gì như thế được. Thẩm Cố Dung từ từ đi tới, nhẹ nhàng bế Mục Trích đặt lên giường. Trán Mục Trích đầy mồ hôi, nhịp thở dồn dập, lông mày nhíu chặt, trông có vẻ cực kỳ khó chịu. Thẩm Cố Dung làm bộ làm tịch kiểm tra cho hắn một lượt, không tra ra nguyên cớ vì sao. Đúng lúc này, bạch hạc bên hồ Liên Hoa bay vào viện, biến thành người, cúi đầu nói “Thưa Thánh quân, Chưởng giáo dặn ta…” Còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã nhìn về phía hắn, nói “Ngươi tới đây.” Bạch hạc sửng sốt, thử thăm dò trong phòng, vừa nhìn qua đã thấy Mục Trích khổ sở nằm trên giường. Bạch hạc lập tức cúi đầu, không dám nhìn tiếp. Thẩm Cố Dung nói “Ngươi xem xem hắn bị làm sao.” Bạch hạc tỏ ra hết sức khó tin, vội quỳ xuống nhận tội “Bạch hạc không dám!” Thẩm Cố Dung ngạc nhiên đờ đẫn. Không dám cái gì? Sao lại không dám? Bạch hạc cũng bắt đầu run lên. Thẩm Cố Dung cân nhắc một lát, mặt cũng tái đi. Có phải bạch hạc này cảm thấy nam chính nhỏ bị như thế này là do mình tra tấn không? Thẩm Cố Dung một chân đá bay cái nón cầm thú kia của Thẩm Phụng Tuyết, chỉ vào Mục Trích nói “Không dám cái gì mà không dám, xem đi.” Bạch hạc sợ hãi tột độ, lại không dám cãi lời, đành phải thử đứng dậy nhìn thoáng qua Mục Trích. Một lát sau, hắn nhìn trộm Thẩm Cố Dung đang uống trà nóng với vẻ mặt kỳ lạ, lúng ta lúng túng nói “Thưa Thánh quân, cậu… cậu ta bị cảm nắng.” Thẩm Cố Dung suýt nữa phun ngụm trà nóng ra. Đây là bị cảm nắng? Lúc này Thẩm Cố Dung mới nhớ ra, Núi Trường Doanh… Núi Trường Doanh nắng hè oi bức quanh năm. Mặc dù y đến nơi nào cũng thấy rét run nhưng đối với người khác thì đó lại là mặt trời chói chang, rất nóng bức. Rõ ràng nóng như vậy mà y còn ném cho nam chính nhỏ một cái áo choàng. Thẩm Cố Dung “……” Nhiệt tình quá đà rồi. Nét mặt Thẩm Cố Dung đầy quái dị. Đối diện với vẻ mặt “Thánh quân lại giày vò Mục Trích” không thể che giấu của bạch hạc, khóe môi y khẽ giật giật. Bạch hạc vội nói “Chỉ cần uống chút nước ấm làm tan đi hơi nóng rồi ngủ một giấc là sẽ khỏe lên thôi ạ.” Thẩm Cố Dung gật đầu, bấy giờ mới hỏi “Chưởng giáo dặn ngươi tới tìm ta làm gì?” Lúc này bạch hạc mới nhớ tới chuyện chính “Chưởng giáo dặn bạch hạc chuyển lời cho ngài rằng ngài ấy muốn ngài đến Tri Bạch Đường dạy lớp Tĩnh Tâm vào giờ Thìn ngày mai.” Thẩm Cố Dung ngẩn người. Tri Bạch Đường? Lớp Tĩnh Tâm? Vốn bản thân y cũng chỉ mới hơn mười sáu tuổi, ngày ngày đều phải đến trường tư thục cạnh nhà nghe tiên sinh giảng bài. Hiện giờ thay đổi một thân phận khác, vậy mà còn phải dạy ngược lại người ta? Thẩm Cố Dung nhớ tới đức hạnh lôi thôi lếch thếch của mình. Thầm nghĩ Đây chẳng phải dạy hư con cháu nhà người ta sao? Với lại… lớp Tĩnh Tâm rốt cuộc là gì? Bạch hạc thấy Thẩm Cố Dung ngẩn người, thử gọi “Thánh quân?” Thẩm Cố Dung ngập ngừng nói “Ừ, được, ta nhớ rồi.” Nghe vậy bạch hạc mới gật đầu, cung kính hành lễ rời đi. Thẩm Cố Dung khoác áo ngoài, đứng dậy rót nước bón cho Mục Trích. Từ nhỏ đến lớn y sống trong cẩm y ngọc thực, trước nay chưa từng hầu hạ người khác. Bón nửa chén nước mà Mục Trích chỉ uống hai ngụm, còn lại tràn hết ra vạt áo và cổ áo. Thẩm Cố Dung hơi chột dạ, nhấc tay lau quẹt lung tung. Y quan sát gương mặt tái nhợt của Mục Trích, bỗng nảy sinh cảm giác tội lỗi, vội vàng quay người đi. Y ngẫm nghĩ hồi lâu, chậm chạp tìm kiếm trên kệ sách, mãi mới tìm ra một quyển Tĩnh Tâm Kinh trong góc. Thẩm Cố Dung dựa vào nệm giường, dự định đọc xong sách sẽ đưa Mục Trích về thiên viện. Y híp mắt, mở trang đầu tiên ra. Đọc chưa được mấy dòng, ngủ mất tiêu. Tĩnh Tâm Kinh, quả nhiên tĩnh tâm. Tới đêm khuya, cuối cùng Mục Trích cũng mơ màng tỉnh lại. Hắn vỗ vỗ cái đầu đang đau, thong thả đứng dậy, còn chưa kịp suy nghĩ xem đây là nơi nào đã nghe thấy một tiếng trầm vang vọng vào từ cửa sổ. Mục Trích hoảng sợ, nương theo ánh đèn Trường Minh nhìn lại. Tại phòng trong của Phiếm Giáng Cư có một chiếc giường rộng. Bên cửa sổ đặt một giường nệm nhỏ chỉ đủ cho một người nằm. Thẩm Cố Dung vốn đang làm ổ nghỉ ngơi trên giường nệm, thế nhưng tư thế ngủ của y thực sự không đẹp chút nào, ngủ đến mơ màng, nghiêng người lăn thẳng từ trên giường xuống đất. Mục Trích “……” Tuy bị ngã nhưng Thẩm Cố Dung vẫn cứ ngủ say, chỉ nói mớ một câu rồi lại xoa cái trán, ôm lấy y phục hỗn loạn tiếp tục ngủ. Mái tóc trắng bạc của y xõa ra mặt đất, ánh trăng và ánh nến nhẹ nhàng rọi xuống, chiếu sáng mái tóc thành từng nhánh sông ngân quang. Mục Trích nhìn sư tôn nằm trên mặt đất, vẻ mặt một lời khó nói hết. Không biết có phải hành động của Thẩm Cố Dung ngu xuẩn quá độ hay không mà sau khi Mục Trích xem một lúc lâu, sự sợ hãi trong lòng đã vơi bớt hơn nửa. Hắn day mi tâm, ngồi gập chân xuống trước mặt Thẩm Cố Dung, nhẹ giọng gọi “Sư tôn ơi?” Thẩm Cố Dung ngủ say sưa, bị người ta làm ồn thì ậm ờ rầm rì một tiếng, nhấc đôi tay trắng nõn che lại hai tai, giọng nói như đang làm nũng “Tiên sinh, ngày mai con sẽ chép sách tiếp, người đừng nói cho mẫu thân mà.” Mục Trích “……” Mục Trích nghi ngờ bản thân đang nằm mơ. Nếu không tại sao sư tôn ngày thường lạnh lùng băng giá lại nói mớ mấy câu làm nũng kiểu này được? Hắn đang đờ ra, Thẩm Cố Dung bỗng vươn tay, quơ loạn túm được cổ tay mảnh khảnh của Mục Trích. Mục Trích run bắn người, ngạc nhiên nhìn y. Thẩm Cố Dung ngủ đến ngốc luôn, nhẹ nhàng lay tay Mục Trích, mềm giọng nói “Cầu xin tiên sinh, đa tạ tiên sinh.” Nói xong lại thả tay xuống, tiếp tục ngủ say. Mục Trích “………” Hôm sau, Thẩm Cố Dung nghe tiếng chuông sớm gượng mình tỉnh dậy, đờ ra một lúc mới phát hiện mình đang nằm trên giường. Thẩm Cố Dung hơi ngẩn ngơ. Không phải hôm qua y nằm trên giường nệm bên cửa sổ sao? Lên giường từ khi nào? Mục Trích đâu? Y lại bắt đầu làm một việc quen thuộc hằng ngày sau khi thức dậy – tìm băng tiêu. Lần này, y vừa duỗi tay lần mò hai lượt đã sờ trúng băng tiêu được xếp gọn gàng. Đeo băng tiêu lên xong, y nhìn quanh bốn phía, phát hiện đã không thấy bóng dáng Mục Trích đâu nữa. Thẩm Cố Dung thấy hơi khó hiểu. Rốt cuộc hôm qua y lên giường nằm bằng cách nào vậy? Chẳng lẽ là Mục Trích đỡ y lên? Chẹp, không hổ là nam chính, tuổi còn nhỏ mà sức đã lớn đến vậy rồi. Chỉ có điều Mục Trích vốn đã bị Thẩm Phụng Tuyết giày vò thành như vậy mà vẫn sẵn sàng đỡ y lên giường. Chẳng lẽ ấn tượng “Mặt người dạ thú” về y của nam chính đã có sự thay đổi? Thật đáng mừng. Ngay khi y đang suy tư, bạch hạc bỗng giương cánh bay tới, cung kính nói “Thánh quân, lớp sớm trên Núi Trường Doanh vào học rồi.” Thẩm Cố Dung ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra chuyện dạy lớp sớm. Y chột dạ đáp lời, thay quần áo, căng da đầu đi tới Tri Bạch Đường ở Núi Trường Doanh. Cạnh cây bồ đề cao đến trăm trượng có một chiếc cầu treo. Thẩm Cố Dung khoác áo ngoài chậm rãi bước về phía cầu treo, vừa ngẩng đầu đã thấy hai bé bánh trôi đang ở đó. Ngu Tinh Hà chạy vòng vòng quanh Mục Trích, miệng còn kêu tên mấy thứ loạn xạ. Mục Trích lạnh nhạt nhìn hắn, túm cổ áo hắn kéo về phía cầu treo. Mục Trích bình thản hỏi “Đệ tìm sư tôn làm gì?” Ngu Tinh Hà phồng má “Hôm qua huynh gặp sư tôn, ta cũng muốn gặp!” Ngu Tinh Hà nhập môn muộn hơn Mục Trích ba ngày, tuổi lớn hơn Mục Trích mà phải gọi hắn là sư huynh. Lòng hiếu thắng của trẻ con cực kỳ lớn, không so được vai vế với Mục Trích thì đành phải phấn đấu vượt qua Mục Trích trên những phương diện khác. Mục Trích gặp sư tôn, Ngu Tinh Hà cũng muốn gặp. Hôm nay Mục Trích luyện mười trang bảng chữ mẫu, Ngu Tinh Hà nhất định phải viết mười một trang. Cực kỳ tranh cường háo thắng. Cầu treo rất dài, hai đứa nhỏ lại không nặng là bao, gió lớn thổi qua khiến cả hai suýt đứng không vững. Thế nhưng bọn chúng dường như đã quen với điều này, mặt không đổi sắc túm chặt lan can bằng xích sắt, đợi gió lặng rồi mới tiếp tục băng qua. Thẩm Cố Dung đứng một bên quan sát, lòng hơi run sợ, lo hai đứa trẻ sẽ bị gió hất xuống. Chuông sớm đã vang ba tiếng. Thẩm Cố Dung chậm rãi đi lên cầu treo, mới đó đã đuổi kịp hai nhóc con đang ôm xích sắt cỡ bự đứng giữa cầu treo chờ gió ngừng kia. Tay chân Ngu Tinh Hà đều ôm xích, miệng lại hoạt động không ngơi nghỉ, la hét muốn gặp sư tôn. Khi đang dài dòng, hắn bỗng cảm giác được tiếng bước chân phía sau, vừa nghiêng đầu sang đã thấy sư tôn hắn đang bước chầm chậm về phía mình. Mục Trích phát hiện ra y đầu tiên, thoáng biến sắc, mang vẻ mặt phức tạp cúi thấp đầu xuống hành lễ. Mắt Ngu Tinh Hà sáng lên, muốn khom mình hành lễ theo thói quen. Nhưng tay túm xích của hắn chợt nơi lỏng, bị gió thổi xiêu vẹo về một bên. “Á!” Ngu Tinh Hà sợ hãi kêu lên một tiếng, tiếp theo lập tức cảm nhận được một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, kéo hắn vào lòng. Ngu Tinh Hà còn chưa thôi kinh hãi ngẩng đầu, lập tức đối diện với cặp mắt hờ hững kia của Thẩm Cố Dung. Thẩm Cố Dung “Cẩn thận.” Ngu Tinh Hà ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, thẹn thùng nói “Đa tạ sư tôn.” Thẩm Cố Dung không buông hắn ra, ngược lại vươn tay về phía Mục Trích đang ngoan ngoãn ôm xích sắt bên cạnh, ý muốn bế hắn. Mục Trích không dám thân thiết với y như vậy, lắc đầu từ chối “Không dám làm phiền sư tôn.” Thẩm Cố Dung biết trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc với mình, cũng không bắt ép. Y bế Ngu Tinh Hà bước chậm băng qua cầu dây, chẳng mấy chốc đã đi tới đầu cầu bên kia. Mục Trích mấp máy môi, tay nhỏ bám lấy xích sắt lạnh lẽo, trong lòng không biết là mùi vị gì. Ngu Tinh Hà nhìn Thẩm Cố Dung với vẻ mặt trông mong, dường như không ngờ sư tôn luôn không để ý tới những người xung quanh của hắn sẽ hạ mình bế hắn qua cầu. Cảm giác hư vinh này khiến lá gan Ngu Tinh Hà lớn hơn chút. Khi được thả xuống, hắn nhẹ nhàng túm lấy tay áo Thẩm Cố Dung, đôi mắt long lanh tựa sao trời, cất giọng non nớt “Tinh Hà đa tạ sư tôn.” Thẩm Cố Dung cúi đầu nhìn hắn. Y nhớ tới muội muội mềm mại đáng yêu của mình, vì vậy nhấc tay xoa xoa đầu nhỏ của hắn. Đôi mắt Ngu Tinh Hà mở to, trong mắt toàn là sự quấn quýt của trẻ con với cha mẹ. Mục Trích đã sang đến nơi, liếc thấy động tác xoa đầu Ngu Tinh Hà của Thẩm Cố Dung, ánh mắt khẽ động. Trên đoạn đường từ cầu dây tới Tri Bạch Đường ở Núi Trường Doanh, Ngu Tinh Hà luôn nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung với ánh mắt chờ mong, tung tăng nhảy nhót như chim sẻ. Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua hắn. Không có phản diện nhỏ tương lai nhập ma đầy nguy hiểm, y càng nhìn Ngu Tinh Hà càng thấy thích “Mệt không?” Ngu Tinh Hà sửng sốt, dè dặt gật đầu. Nét mặt Thẩm Cố Dung dịu hiền. Y cúi xuống ôm Ngu Tinh Hà vào lòng tiếp, vững vàng cất bước tới Tri Bạch Đường. Ngu Tinh Hà ngạc nhiên reo một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Hắn sợ hãi bám vai Thẩm Cố Dung, làm khẩu hình với Mục Trích theo sau Sư, tôn, lại ôm ta nè! A a a! Mục Trích nhìn xuống, không phản ứng gì. Đôi môi tái nhợt hơi mấp máy. Chẳng mấy chốc đã tới Tri Bạch Đường. Ly Tác tu vi Kim Đan Kỳ. Hôm qua chỉ bị chút vết thương ngoài da, hôm nay vết thương đã khép lại. Có điều sức khỏe hắn vốn yếu nên trên mặt vẫn còn vẻ tái nhợt của người bệnh nặng mới khỏi. Hắn đứng nghênh đón ở cửa Tri Bạch Đường như chịu tang cha mẹ, các sư đệ phía sau cũng ủ rũ co ro y chang. Trông thấy bóng dáng bạch y đi tới từ xa, bắp chân Ly Tác run lên. Hắn hít sâu một hơi, nặn ra vẻ mặt tươi cười, cung kính hành lễ “Bái kiến Thánh quân.” Những đệ tử khác cũng hành lễ theo. Thẩm Cố Dung thả Ngu Tinh Hà xuống “Không cần đa lễ.” Y học theo tư thế của tiên sinh tư thục, lạnh nhạt đi tới giữa Tri Bạch Đường. Những đệ tử khác cũng chen chúc theo vào, tập thể ngoan ngoãn ngồi xuống. Mục Trích theo Ly Tác vào trong, khẽ nghiêng người, nhỏ giọng hỏi “Sư huynh, hôm hay huynh đỡ hơn chưa?” Không biết là do chưa khỏi hẳn hay bị Thẩm Cố Dung dọa sợ mà sắc mặt Ly Tác trắng bệch như tờ giấy. Nghe Mục Trích hỏi vậy, hắn mới cười đầy miễn cưỡng, vươn tay xoa đầu Mục Trích, dịu dàng nói “Sư huynh không sao.” Mục Trích vẫn thấy hơi tự trách. Ly Tác tiếp tục xoa đầu hắn, cười nói “Chuyện này không liên quan đến đệ. Lúc ấy nếu ta không chủ động trêu chọc Dịch Quỷ thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra, tính ra vẫn là ta liên lụy tới đệ.” Mục Trích vội nói “Không đâu.” Ly Tác nháy mắt với hắn. Đúng lúc này, Thẩm Cố Dung chợt ho khan một tiếng. Ly Tác lập tức thẳng lưng, nhìn thẳng về phía Thánh quân. Thẩm Cố Dung vận một thân bạch y, bên hông gài một cây sáo trúc. Khi y rủ mi, mặt mày tựa tranh vẽ. Y bình thản hỏi “Vì sao Khóa Tĩnh Tâm của các con luôn không đạt tiêu chuẩn?” Ly Tác lập tức đứng dậy, cơ thể cứng còng. Hắn nói với giọng khô khốc “Là do tâm con không đủ tĩnh.” Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua hắn “Vì sao tâm không tĩnh?” Ly Tác bị y nhìn đến không dám hé răng. Khắp Tri Bạch Đường rơi vào cảnh tĩnh mịch trước nay chưa từng có. Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua đám đệ tử đang im ru như ve sầu mùa đông. Y cầm sáo trúc trong lòng bàn tay, học theo tư thế của tiên sinh tư thục, gõ lên bàn tay không nhanh không chậm. Một gõ này của y khiến các đệ tử đồng loạt run lên, sợ tới nỗi tóc sắp dựng đứng, chỉ lo Thánh quân Phụng Tuyết giận lên một cái thôi là sẽ ăn tươi nuốt sống bọn họ luôn. Cuối cùng, sự tồn tại của Thánh quân Phụng Tuyết ở Ly Nhân Phong sánh ngang với hồng thủy mãnh thú. Thẩm Cố Dung nhìn bọn họ run như cầy sấy, nghĩ thầm “Ây, chơi cũng khá vui đấy chứ.” Thẩm Cố Dung cố ý gõ nhiều nhịp, nhìn bọn họ run tới run lui. Lòng cười không dứt nổi. Mục Trích đang vận chuyển linh lực định niệm Tĩnh Tâm Kinh, chợt nghe thấy tiếng lòng của sư tôn lạnh tựa băng sương [ Ha ha ha ha ha ha. ] Mục Trích “……” Mục Trích mím môi. Trước kia hắn luôn cho rằng vẻ bề ngoài trời quang trăng sáng che giấu cho sự tàn nhẫn độc ác kia của Thẩm Phụng Tuyết đã là ra vẻ đạo mạo lắm rồi, nhưng không ngờ… Hắn vẫn còn quá non. Mục Trích một lời khó nói hết, cúi đầu không muốn hé răng. Trước kia Thẩm Cố Dung toàn bị tiên sinh tư thục giày vò, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội giày vò người khác. Y lập tức trải nghiệm cảm giác sảng khoái của nàng dâu nhỏ khi thăng cấp thành bà chủ lớn. Thẩm Cố Dung cười đến đầy nhịp điệu [ Ha, ha, ha! ] Mục Trích “…….” Mục Trích mặt không biểu cảm, dừng vận chuyển linh lực. …………………………………………. Tác giả có lời muốn nói Mục Trích đóng sầm cổng kết nối, kiềm chế xúc động muốn giẫm chân. “ Ngươi là ai? Tại sao khi nhìn ta mắt lại sáng rỡ, gương mặt ửng hồng? Đang che dấu hành vi phạm tội gì à? ” Giới thiệu[] Đông Bích Long Châu là món ăn truyền thống nổi tiếng của Tuyền Châu - Phúc Kiến, nguyên liệu chủ yếu là nhãn Đông Bích ở ngôi chùa cổ Khai Nguyên, món ăn sau khi hoàn thành tròn như hạt châu, có màu vàng ruộm, lớp da giòn xốp, nhân bên trong vừa tươi vừa mọng nước. Sau khi trải qua một vụ án mất trộm, Đông Bích Long Châu bước trên con đường trở thành bộ khoái. Thân là danh bộ Đại Đường, hắn khoác trên mình quan phục của quan võ, trên mũ quan, trên vạt áo và đái y đều khảm ngọc châu màu vàng. Đường đao đeo bên hông chính là vũ khí chế ngự địch nhân cực kì lợi hại của hắn, lưỡi đao rời vỏ, hàn quang sắc lạnh. Nhìn bề ngoài, Đông Bích Long Châu có vẻ không câu nệ tiểu tiết, nhưng kì thật tâm tư hắn cực kì tỉ mỉ, nhất là đôi mắt vàng lợi hại kia, tuyệt đối không bỏ qua bất kì dấu vết nào tội phạm để lại ở hiện trường. Dù hắn như một con sói đơn độc không ngừng tìm kiếm con mồi, vây bắt phạm nhân, nhưng trên thực tế, hắn chẳng phải kẻ thích ra vẻ đạo mạo, cao thượng, thứ hắn muốn chỉ là không thẹn với lòng mình. Có người nói, vì nguyên liệu bản thể của hắn là nhãn Đông Bích cực kì trân quý, nên đôi mắt Đông Bích Long Châu mới có thể nhìn được tường tận mọi vật trong đêm. Chậc... Tự nhiên lại thấy hắn rất giống một loài động vật nào đấy ấy nhỉ? Chỉ số[] Kỹ năng[] Không ngừng tiến bộ Sinh hoạt Không trải qua được cái lạnh mùa đông, sao thấy được sự ấm áp mùa xuân. Thực Hồn giúp tăng 10% kinh nghiệm cho cả Kinh nghiệm tăng thêm 10% Hội ức Hiệu ứng Tăng 10% tỉ lệ kháng của bản thân Nguyên liệu tăng sao[] Cấp hột Nguyên liệu Giá 10 10 20,000 30 30 50,000 80 80 100,000 150 150 200,000 Skin[] Chân Lý Thẩm PhánChân Lý Thẩm Phán - Bị thươngHội ỨcHội Ức - Bị thươngÁm Ảnh Ngụy CụcÁm Ảnh Ngụy Cục - Bị thương Thông tin skin[] Hình ảnh Tên gọi Cách nhận Mặc định默认Cơ bản Triệu hồi được Thực Hồn. Hùng Tâm雄心Thức tỉnh Thực Hồn đạt 4 cánh. Chân Lý Thẩm Phán真理审判 Nạp tích luỹ 488 tệ nhận skin - Event Long Ngâm Kinh Hoa. Đại Mạc Trường Phong大漠长风Hội ức Mở bằng sách Hội ức Ám Ảnh Ngụy Cục暗影诡局 Nạp 88/98 tệ nhận skin kèm khung avatar - Event Mê Hàng Ngẫu Hí Tư liệu hảo cảm[] Hồi tưởng chuyện xưa Đông Bích Long Châu hóa linh vào thời Đường, từng sống một thời gian trong chùa Tuyền Châu. Cao tăng nơi này thấy hắn cần cù hiếu học thì muốn thu làm đệ tử. Vì cảm động và muốn báo đáp ơn nuôi dưỡng của vị tăng kia, Đông Bích Long Châu đã theo học giáo lý nhà Phật, nhưng hắn cũng dần phát hiện, bản thân không phù hợp với nơi này. Một ngày kia, trong chùa xảy ra vụ án mất trộm tượng Phật, Đông Bích Long Châu dựa vào nhãn lực trời sinh và suy luận sắc bén của mình đã bắt được thủ phạm, thành công phá án. Vào thời khắc bắt được phạm nhân, hắn cuối cùng cũng hiểu trong lòng mình thật sự mong muốn điều gì... Mô tả ngoại hình Sau khi hóa linh, Đông Bích Long Châu luôn khoác trên mình bộ võ quan uy phong của triều Đường, trên vạt áo thêu hình rồng, mũ quan, vạt áo và thắt lưng đều khảm bảo châu màu vàng hệt như món Đông Bích Long Châu khi thành hình. Nhưng thứ hấp dẫn người khác nhất của hắn lại chính là đôi mắt lấp lánh kim sắc trời sinh, tựa như có thể nhìn thấu nhân tâm, xuyên thấu tất cả bóng tối trên đời. Có lẽ vì bản thể là nhãn Đông Bích cực kỳ trân quý nên mắt hắn có thể nhìn rất tốt trong đêm, dễ dàng phát hiện dấu vết mà tội phạm để lại ở hiện trường. Đánh bốn bể Vũ khí của Đông Bích Long Châu là đường đao tỏa liên, dù đã theo hắn nhiều năm nhưng vẫn tỏa ra hàn quang trong suốt như cũ. Hắn dùng xiềng xích trên đao trói chặt kẻ địch, sau đó phi ngựa vung đao, tạo thành thương tổn rất lớn. Mà đôi mắt vàng lợi hại cũng là thứ vũ khí trời xanh ban cho hắn, giúp hắn dễ dàng xác định kẻ thù, chắc chắn gây ra thương tổn gấp bội cho đối phương. Hướng dẫn nấu ăn Đông Bích Long Châu là món ăn truyền thống nổi tiếng của thành phố Tuyền Châu, tỉnh Phúc Kiến, nguyên liệu chính là nhãn Đông Bích ở ngôi chùa cũ Khai Nguyên, trộn với nấm hương, bột mã thầy, Món ăn sau khi nấu chín có màu vàng kim, tròn như châu ngọc, da giòn thịt xốp lại nhiều nước. Nhãn bỏ hột rồi đặt sang một bên, thịt tôm, nấm hương nêm nếm gia vị làm nhân, ngoài ra có thể dùng thịt heo, thịt cua thay thịt tôm tùy theo sở thích, sau đó nhồi nhân đã làm vào nhãn, rồi lăn qua bột mì, lòng đỏ trứng và vụn bánh, cho vào chảo chiên đến khi vàng thì vớt ra là dùng được. Giải thích thiên phú Hắn từng ở trong phủ du kỵ đại tướng quân, hiện tại ngụ ở đại đô hộ An Tây, phủ Tư Mã. Thân là danh bộ của Đại Đường, Đông Bích Long Châu nhìn có vẻ như không câu nệ tiểu tiết, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, tâm tư kín đáo. Lúc hắn đuổi bắt phạm nhân hệt như một con sói cô độc đang tìm kiếm con mồi, chỉ cần bị hắn bắt được, tuyệt đối không thể chạy thoát. Trên thực tế, thứ Đông Bích Long Châu theo đuổi chính là cảm giác theo đuổi chính nghĩa trong tâm, nguyện ý vì mọi thứ hi sinh rất lớn. Hắn không muốn toàn tâm toàn ý diễn vai một kẻ đạo mạo cao cao tại thượng, nhưng chính nghĩa của hắn vẫn vĩnh viễn tồn tại trong tim, không dễ dàng bị dao động. Nhật ký "Ngày 6 tháng 6, Không Tang yên bình, không xảy ra chuyện gì. Người ghi chép - Đông Bích Long Châu. Ngày 9 tháng 6, Ngư Hương cải trang thành Đức Châu, muốn lừa Cung Bảo đi tuần tra thay. Nhưng cử chỉ tay của hắn không giống Đức Châu nên bị vạch trần tại chỗ... Nhàm chán. Người ghi chép Đông Bích Long Châu. Ngày 11 tháng 6, Khảo Nhũ Trư phòng hỏa thiêu rụi phòng bếp, nhân chứng vật chứng đầy đủ... Quá ngu xuẩn. Người ghi chép Đông Bích Long Châu. Ngày 13 tháng 6, quả trứng gà đốm đen do gà mái mào lam không cánh mà bay, trải qua điều tra, chỉ phát hiện một chuỗi ký hiệu không rõ nghĩa ở hiện trường... Thú vị, ta nhất định sẽ bắt được kẻ để lại ký hiệu này! Người ghi chép—— Đông Bích Long Châu." Thư từ[] Gặp gỡ thoáng qua Kẻ phóng hỏa Không rõ, thiếu niên mặc y phục quái dị, nói chuyện điên điên khùng khùng. Thiêu rụi tửu lâu ở phía Đông chợ, sau khi gây án thì cưỡi heo bỏ chạy, còn mang theo một đứa nhỏ vô tội, yêu cầu phải nhanh chóng giải cứu đứa nhỏ. Sâu rượu Gồm hai người, trong đó một người mặc trang phục kiếm khách, nhiều lần nói lời ngông cuồng, huơ kiếm giữa phố, quấy nhiễu người đi đường. Người còn lại mặc trang phục chưởng quỹ, trông có vẻ thành thật, nhưng cư xử rất quá phận. Hắn xem con đường thành lôi đài tỷ võ, quyền đấm chân đá cực kỳ khoa trương, gây tổn hại nghiêm trọng đến bộ mặt phố Trường An. Nếu ở Không Tang phát hiện bất cứ hành tung gì của ba kẻ trên, mời đến nha phủ Đông Tư Mã trình báo, treo thưởng ngàn lượng bạc, đưa phạm nhân về quy án. Tương thân tương ái Mỗi khi chuẩn bị chạm đến chứng cứ mấu chốt nhất đều bị những kẻ khác cãi chày cãi cối bức lui. Ta vừa xem qua bản ghi chép án kiện của các ngươi, nội dung ghi bên trong vừa tắt vừa nhạt nhẽo, giữa một mớ bồng bông này khó mà phân được cái nào mới là chủ yếu và thứ yếu... So ra thì các ngươi nên học tập——《Tuần báo Không Tang》đi. Vừa uống trà vừa đọc mấy mẩu tin tức thú vị bên trong, suy nghĩ một chút thì quả thật là một cách tiêu khiển hữu dụng đấy. Ngoài ra, ánh mắt ngươi mỗi khi nhìn túi nhỏ ở thắt lưng ta đều rất khả nghi. Nếu ngươi nghĩ trong đó chứa chủy thủ hoặc mấy món còng tay nguy hiểm thì đừng nghĩ nữa, chỉ là cái nhìn phiến diện mà thôi. Tâm đầu ý hợp Hôm nay, lúc ta ở Không Tang viết thư cho ngươi, còn nghĩ rằng Không Tang của ngươi rất khả nghi, thời thời khắc khắc đều phải duy trì cảnh giác. Ngươi cứ như một chuyện hoang đường vậy, khiến ta sấu lo không dứt. Giờ ta sẽ nói rõ với ngươi, những lời mà ta nghĩ kĩ trong tử lao. Ta, Đông Bích Long Châu, kẻ từng bị các đồng liêu bán đứng, chật vật giữ bờ sinh tử. Khi con người trải qua tuyệt vọng, lòng sẽ hướng đến cái chết, ranh giới giữa chính và ta cũng không phân rõ ràng. Nếu phải hi sinh một người để cứu giúp dân chúng, ta sẽ không ngần ngại kết liễu mạng sống của hắn. Nếu phải hy sinh đồng bạn để hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng sẽ ra tay không chút do dự... Nhưng dù ta như vậy, ngươi vẫn chẳng chút ngần ngại đến gần, không chút nghi ngờ mà tin tưởng ta? Vậy thì, ta muốn hỏi ngươi một câu Trong mắt ngươi, ta rốt cuộc là kẻ chính nghĩa thuần túy... Hay xen giữa chính nghĩa với tà ác đây? Kết nghĩa kim lan Ta đang ở trong phòng hồ sơ viết thư. Tối nay không có chuyện gì xảy ra, vô cùng yên tĩnh. Thời khóa biểu và lịch trình cũng không có gì thay đổi. Lạ thật... Sao ta lại có cảm giác nhàm chán khô khan, như thiếu vật gì đó vậy... Trải qua nhiều lần hợp tác với nhau, ngươi hẳn cũng đã hiểu tính của ta rồi. Ta cường ngạnh, hung hãn lại vô tình. Căn cứ vào nhận xét của những người khác, ta quyết định không tiếp xúc thân thiết và phát triển quan hệ với bất kì kẻ nào. Chẳng qua, khi ta và ngươi cùng làm cộng sự, ta cảm giác như có một loại sức mạnh kỳ quái nào đó đang thúc đẩy mình, tựa như có thể xoa dịu tất cả lưỡi đao sắc nhọn của ta. Nói thế nào nhỉ, nó không giống như một thứ ràng buộc dịu dàng, giống một loại giải thoát hơn. Ngươi đơn thuần, dễ đoán, không nằm trong danh sách hiềm nghi của ta. Hôm nay, ta đã thích ứng với cảm giác ở chung này... Thế nhưng ngươi lại không đến giúp, đang bận chạy đến nơi nguy hiểm nào à? Bất luận là kẻ nào, cũng không được kéo ngươi khỏi vòng bảo vệ của ta. Lời thoại[] Chào hỏi Nếu đã đến rồi thì đừng đứng đó làm gì, đến đây giúp ta nghiên cứu những chứng cứ phạm tội này đi. Chào buổi sáng Sáng sớm chim còn có sâu ăn, bộ khoái lại chẳng có kẻ trộm để bắt, ngươi đang nói nhảm gì thế hả? Chào buổi tối Đêm tối dễ khiến người ta phạm tội, ngươi vì sợ nên mới đi qua đi lại quanh người ta à? Gặp gỡ Ngươi là ai? Tại sao khi nhìn ta mắt lại sáng rỡ, gương mặt ửng hồng? Đang che dấu hành vi phạm tội gì à? Vào trận Chết đến nơi, còn không mau nhận tội? Kết trận Ngươi mang theo một đám ngươi là đang đi chơi hay phá án? Mình ta là đủ rồi. Phá trận Giơ tay chịu trói đi! Cầu viện Ha ha ha ha, tiểu tặc! Còn chiêu trò nào thì giở hết ra đi! Bị thương A ha ha ha... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định ta sẽ bắt được ngươi, khiến ngươi cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng... MVP Người và tang vật đã bắt được, kết án! Thám hiểm Ra ngoài một chuyến, tìm được nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ, đến lúc thăng đường rồi! Làm việc Giúp ngươi thủ hộ Không Tang đã là việc phiền phức nhất rồi, còn muốn bắt ta làm gì nữa? Tăng hột Ánh mắt càng thêm lợi hại, tội phạm không có cách nào che dấu. Tương tác 1 Đối với cơ thể ta ngươi chỉ làm tốt một việc一一 Giúp ta cởi mũ quan. Tương tác 2 Đây là còng tay, không phải đồ chơi. Còng tay ta và ngươi chung một chỗ vui lắm à? Tương tác 3 Tay ngươi sao lại không quy củ vậy, muốn lục soát thứ gì trên người ta? Vui vẻ Thế gian không có kẻ trộm, dễ vậy à? Nếu thật sự có một ngày như thế thì hơi nhàm chán đấy... Lảm nhảm 1 Trên đời làm gì có thứ gọi là phạm tội hoàn hảo. Chẳng qua do quan sát không kĩ, tra xét không rõ mà thôi. Lảm nhảm 2 《Những vụ án của Sherlock Holmes》thật sự rất thú vị, nếu ta có thể gặp được một đối thủ như James Moriarty thì... A? Khen ngợi Ta rút lại suy nghĩ một mình phá án là tốt nhất, ngươi là một cộng sự đáng để hợp tác. Làm nũng Ngươi... Đến giúp ta một tay. Khụ, không phải đến cả Sherlock Holmes cũng cần Watson làm trợ thủ sao? Tỏ tình Sau này, ở bên cạnh ta. Ta nhất định sẽ không để bất kì kẻ nào đưa ngươi đi. Tặng quà Sao ngươi lại tặng ta món đồ này? Dựa vào đâu mà suy luận như vậy, hửm? Lễ vật Cảm ơn, nhưng so mấy với thứ này, ta càng mong ngươi có thể dành nhiều thời gian tìm kiếm chứng cứ hơn. Đột phá Ha ha, phạm nhân sắp tới có lẽ sẽ khó thoát hơn rồi đấy? Điều trị Tinh thần sảng khoái khiến ta muốn đi tra án ngay lập tức. Tầm tung Biểu tình và cử chỉ tay của ngươi đã tiết lộ... Ngươi, không nỡ rời khỏi ta? Từ điển mở Wiktionary Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm Mục lục 1 Tiếng Việt Cách phát âm Tính từ Tham khảo Tiếng Việt[sửa] Cách phát âm[sửa] IPA theo giọng Hà Nội Huế Sài Gòn ɗa̰ːʔw˨˩ ma̰ːʔw˨˩ɗa̰ːw˨˨ ma̰ːw˨˨ɗaːw˨˩˨ maːw˨˩˨ Vinh Thanh Chương Hà Tĩnh ɗaːw˨˨ maːw˨˨ɗa̰ːw˨˨ ma̰ːw˨˨ Tính từ[sửa] đạo mạo Có vẻ nghiêm trang, đứng đắn với một phong thái mẫu mực. Dáng người đạo mạo. Nói năng đạo mạo. Tham khảo[sửa] Đạo mạo, Soha Tra Từ‎[1], Hà Nội Công ty cổ phần Truyền thông Việt Nam Lấy từ “ Thể loại Mục từ tiếng ViệtMục từ tiếng Việt có cách phát âm IPATính từĐịnh nghĩa mục từ tiếng Việt có ví dụ cách sử dụngTính từ tiếng Việt Thể loại Hiện đại, bao dưỡng, làm trước yêu sau, kim chủ công – MB thụ, tráng thụ, 1v1, không song khiết, cẩu huyết không ngược thân, cao H có tag, cẩn thận có lôi, trạng bản gốc Hoàn 38 chương + 5 phiên trạng bản edit Mới đào Kho Tàng Đam ánHai con người số khổ tìm đến nhau, hai mảnh đời bất hạnh cho nhau hơi ấm, cùng nhau đi đến cuối Khả đau khổ, bởi vì suốt đời này cậu trải qua đủ loại bất công và tổn Mạnh Phàm, người này lại chính là "ngọn nguồn" của những bất công mà Vương Khả phải chịu.

ra vẻ đạo mạo